Icon Collap
...
Trang chủ / Phải Chăng Tôi Đã Giết Chết Mẹ Mình? (Phần 1)

Phải Chăng Tôi Đã Giết Chết Mẹ Mình? (Phần 1)

Phải Chăng Tôi Đã Giết Chết Mẹ Mình?

Tình yêu bắt nguồn từ sự rung động của trái tim, trái tim lại có những ngôn ngữ riêng mà lí trí không bao giờ hiểu được. Với tôi, tình yêu là thứ mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được…Phải chăng trái tim tôi đã băng lạnh và chai lì? Nếu có một phép lạ thì tôi sẽ biến cho thời gian ngừng lại và nếu có một điều ước thì tôi chỉ ước rằng tất cả chỉ là mơ, là một giấc mơ mà thôi.

Với rất nhiều người thì mẹ chính là điểm tựa, là tình yêu…tôi cũng đã từng nghĩ là tôi yêu mẹ, yêu rất nhiều. Dù tôi chưa bao giờ gần gũi, chia sẻ, tâm sự với mẹ, nhưng đã là con thì tôi không có quyền ghét mẹ. Cho tới khi tôi tới Thái Hà tĩnh tâm để biện phân ơn gọi thì tôi mới giật mình khi nhận ra là tôi không hề yêu mẹ. Trái tim tôi co thắt lại và nó chỉ muốn nói với mẹ tất cả….

“Mẹ à! Con không hiểu tại sao mỗi lần nhắc tới mẹ thôi thì nước mắt con lại chảy ra, lòng con nấc lên những tiếng đầy đau đớn. Trái tim con đầy sẹo của tổn thương mẹ có biết chăng?…Đã bao lần con định cầm bút viết thư cho mẹ nhưng lần này con đã lấy tất cả sự can đảm và sức lực mới cầm nổi bút đó mẹ.

Nếu con nói ra điều này có lẽ mẹ sẽ thế nào nhỉ: “Con ghét mẹ, con hận mẹ và con đã giết chết mẹ trong lòng con rồi mẹ à”. Đó là sự thật, con đau đớn và quằn quại khi nhận ra mình đã sống trong cái vỏ bọc hận thù của 20 năm qua. Con kinh hãi về chính mình, bên ngoài của một cô bé nhỏ nhắn, hiền lành và ngây thơ là cả một đáy vực sâu của sự HẬN THÙ. Con sợ lắm mẹ ơi, con không muốn nhớ lại bất kì một điều gì nữa. Vì mỗi lần nhớ lại có cái gì đó như bóp nghẹt trái tim con, ánh mắt con như một con thú dữ gầm gừ và nó chỉ muốn ăn thịt mẹ thôi. Con chưa bao giờ nghĩ là con hận mẹ vì từ trước tới giờ con đều cho rằng con thương mẹ, con yêu mẹ. Con không chấp nhận được sự thật đó và những gì mẹ đã làm cho con. Con òa lên khóc trong đau đớn và vẫy vùng trong cái vực thẳm hận thù đó. Con chỉ muốn móc mắt mình ra vì con không muốn nhìn thấy gương mặt ấy, vóc dáng ấy của mẹ trong kí ức của con. Con chỉ muốn hút hết dòng máu của mẹ trong con người con ra và không cần sống nữa. Mẹ biết không trái tim con trở nên băng lạnh và con chỉ muốn lấy dao mà đâm vào từng thớ thịt trong trái tim của mẹ.

Bởi vì….

Con đã từng nghĩ rằng phải chăng con là đứa con “đẻ rơi’’ nên con cũng bị mẹ bỏ rơi như những đứa trẻ mồ côi vậy. Tuổi thơ của con chỉ là một cô bé hay trốn vào một góc tối mà khóc, chưa một lần con biết nụ cười thật sự là gì hết. Từ lúc mẹ để con ở với ông bà, con chỉ được nhìn thấy mẹ qua tấm hình thôi, mỗi lần nhớ mẹ hay những lúc bị các anh, các cô,.. chửi mắng, đánh đập thì con lại ôm bức hình của mẹ thôi. Con chỉ nhớ có một lần mẹ về thăm con, rồi mẹ trốn con lên xe ô tô về nhà của mẹ, và để lại đằng sau đó là 1 đứa bé chạy theo chiếc xe, khóc nức nở để đòi mẹ….

Lúc nhỏ ở với ông bà nội con đã bị bệnh viêm tai và khi về với gia đình con chỉ hy vọng rằng cha mẹ sẽ có tiền chữa cho con. Con cứ tưởng rằng về ở với mẹ con sẽ vui và hạnh phúc lắm. Vì với con mẹ luôn là một người mẹ hiền lành, dịu dàng và rất yêu con. Có lẽ đó cũng chỉ là giấc mơ của một đứa trẻ thôi…Khi nào mẹ cũng mắng con, đánh con, luôn cáu gắt với con… Mỗi lần con đau tai và nói với mẹ thì mẹ lại cương giọng lên mà nói: “Uống nước phép rồi còn gì, nói với thằng cha mi á, đừng nói với tao, tao không có tiền”. Mẹ có biết bệnh con ngày càng nặng không? Mẹ có biết con đau lắm không? Mẹ có biết con xấu hổ với bạn bè lắm không? Mẹ có biết lúc nào con cũng chỉ muốn chết thôi không? Với mẹ lúc nào cũng chỉ có tiền thôi sao, chẳng lẽ 1 lời quan tâm, hỏi thăm của mẹ khó đến thế sao? Hơn 10 năm trời con sống im lặng trong bệnh tình như vậy đó, con không kêu ca, không đòi hỏi ở mẹ kì điều gì nữa. Con đã trở nên 1 đứa trẻ TỰ KỈ rồi mẹ à.

Bài đọc thêm: Mẹ ơi con muốn biết sự thật

Mẹ biết không, hầu như tất cả âm thanh nhỏ con đều không nghe thấy gì, mủ và máu cứ chảy ra đầy mùi hôi thối. Con xấu hổ khi mỗi lần đi học phải nhét bông vào tai và trốn vào nhà vệ sinh để đổ nước vào tai cho nó đỡ thối. Lúc đó con ước rằng nếu có thể chết thì tốt biết mấy. Con trở nên chai lì với những lời mắng chửi của mẹ không biết là từ bao giờ rồi và cảm thấy bình thường với những vết sẹo, vết bầm trên cơ thể mỗi lúc mẹ đánh. Có những lúc mặt con còn hằn những ngón tay của mẹ, hay những vết xước chảy cả máu. Những lời nói của mẹ như đã làm trái tim con vô cảm “Cái loại như mày chỉ có biết liếm chứ không làm được cái cứt chi; chết đi, đừng có giả câm giả điếc mà tao ghét; cái thứ như mi thì học nhiều ngu nhiều, tốn cơm, tốn tiền thôi”… Nhiều lần con chỉ muốn cầm chai thuốc sâu mà tử tự thôi mẹ à. Chưa 1 lần con dám tâm sự, hay nói cho mẹ nghe bất kì điều gì cả, ngay cả lần đầu tiên con trở thành 1 đứa con gái. Máu chảy ra thật nhiều, con sợ hãi và cứ nghĩ rằng mình bị bệnh sắp chết nên viết thư để lại cho mẹ nữa chứ. Con đã lớn lên mà không có mẹ, tự đứng dậy sau vấp ngã, tự lau nước mắt khi đau khổ.

Con ghét mẹ…

Khi mẹ áp đặt lên chúng con, mẹ chẳng bao giờ nhận lỗi về mình, mẹ luôn cho là mình đúng, mẹ luôn phán xét người khác. Mẹ chỉ nhìn vào những điểm xấu của người khác, mẹ hay chê bai, trách móc người khác. Mẹ luôn đánh em, nhéo em bầm hết cả chân khi em tiểu trên giường. Em mới chỉ có 1 tuổi thôi mà mẹ. Điều khiến con sợ và đau hơn khi con biết mẹ đã phá thai khi đứa em còn chưa chào đời. Và mẹ chẳng muốn sinh con ra khi con còn trong lòng mẹ, đối với mẹ con cũng chỉ là gánh nặng làm mẹ thêm mệt mỏi thôi…tất cả là do mẹ, bởi mẹ mà con mới bị Lạm Dụng…con HẬN mẹ …giờ  lòng con chỉ biết nấc lên những tiếng đau đớn và con chỉ muốn im lặng thôi.

Thật sự con không hiểu, con không hiểu tại sao mẹ làm như vậy với con. Con muốn tìm một câu TRẢ LỜI từ mẹ. Và con chỉ muốn thoát ra khỏi cái vòng xoáy của cái vực thẳm hận thù này lắm rồi mẹ à. CON MUỐN ĐƯỢC GIẢI THOÁT…

Bài đọc thêm:  Phải chăng con đã giết mẹ (phần 2)

 

Hạt Tiêu

Nguyệt san 11 – Truyền Thông Hội Mẹ Hằng Cứu Giúp & St Alfonso

 

Bình luận
error: Content is protected !!