Icon Collap
...
Trang chủ / Tình Yêu Thương Đích Thực Là Gì Mà Quan Trọng Đến Thế?

Tình Yêu Thương Đích Thực Là Gì Mà Quan Trọng Đến Thế?

Yêu thương là khi chúng ta vẫn vươn tay ra nắm giữ người ấy vào đúng thời điểm chúng ta có hàng tỷ lý do để đóng sầm cửa lại và bỏ mặc họ nhưng cuối cùng vẫn mở rộng vòng tay của mình ra với họ.

Khi có quá nhiều lời bàn tán về tình yêu thương, thì việc chúng ta phải biết tình yêu là gì và tại sao tình yêu lại quan trọng cũng là điều hiển nhiên. Tình yêu chính là cảm giác phấn khích khi chúng ta gặp một người có thành tích và tài năng khác thường – phần lớn là trí thông minh hay vẻ đẹp tuyệt vời – là người mà ta hy vọng sẽ đáp lại sự quan tâm của chúng ta. Thậm chí là muốn chạm vào, vuốt ve và một ngày nào đó sẽ chia sẻ cuộc sống của chúng ta với họ nữa.

Định nghĩa này nghe có vẻ hợp lý và bất cứ ai, bất kể thuộc nền văn hóa nào cũng gật gù tin chắc chắn tình yêu chính là thế. Nhưng có khả năng là chúng ta đã bỏ lỡ một tầm nhìn khác về tình yêu. Định nghĩa nêu ra ở trên không tập trung nhiều vào việc đánh giá cao sức mạnh cũng như sự bao dung với những điều sai trái hay yếu ớt.

Theo cách nhìn mới, chúng ta thể hiện tình yêu thương khi bắt gặp một gã say khướt, đầu bù tóc rối, chân nam đá chân chiêu, khề  khà nói nhăng nói cuội với vẻ chán chường trên đường, chúng ta không quay lưng bỏ đi. Thay vào đó thực hiện một bước quan trọng (với tất cả những hành động bề ngoài có thể xảy ra sau đó), coi họ như một phiên bản của chính mình, cũng đang chịu đựng những nỗi thống khổ, đau đớn, buồn bã vì những mất mát tương tự và xứng đáng với sự sẻ chia và bao dung từ chính những người đang lướt qua họ trên đường.

Chúng ta cũng thể hiện tình yêu thương khi nhìn thấy một gã ăn mặc bảnh bao đang hét toáng lên trịch thượng ở sân bay và tự cho mình là đúng. Rõ ràng là tự cao tự đại. Nhưng ta không coi họ là kẻ điên rồ, huênh hoang, thay vào đó, hãy nhìn thấy những tổn thương đáng sợ bên dưới cơn giận dữ của họ. Vì khi chúng ta tò mò về sự lệch lạc trong tinh thần đang hoạt động ngay bên dưới bề mặt của hành vi trên, ta có thể tự hỏi, điều gì đã làm tổn thương họ – và tại sao họ có thể sợ hãi đến như vậy.

Chúng ta thể hiện tình yêu thương khi thấy một đứa trẻ giãy giụa trên lối đi của siêu thị. Đứa trẻ liên tục hét lên rằng nó muốn cái gì đó, mà không hề quan tâm đến việc chúng sẽ cản trở những chiếc xe đẩy như thế nào. Tiếng la hét của nó xuyên thấu và điên cuồng. Nhưng chúng ta cũng hiểu đứa trẻ đang thất vọng đến độ nào. Và chúng ta hiểu rằng nỗi đau của đứa bé cũng giống như mọi nỗi đau khác trên đời của chính ta thôi. Chúng ta cũng muốn dựa vào ngực một người lớn tử tế để được vỗ về rằng ‘Tôi biết, tôi biết’ cho đến khi cơn đau giảm bớt.

Tình yêu đích thực là thứ muôn hình vạn trạng, chân chất và tinh tế nhất trong vũ trụ. Đó cũng là tình yêu khi người ta yêu thương – trong trường hợp này – rõ ràng là phi lý, không công bằng, ác ý và điên rồ nhưng chúng ta không phản ứng lại với người ấy theo những cung cách giận dữ của họ. Chúng ta kiềm chế một chút và tự hỏi tại sao con người lành mạnh và thú vị trước đây lại tự đánh mất bản thân theo cách này. Thay vào đó, ta mở ra một ý tưởng rằng họ không khủng khiếp và độc ác như vậy đâu, có thể là họ đã không ngủ được cả đêm qua. Có lẽ họ bị hoảng sợ bởi những điều tương lai sắp xảy ra và bên trong họ đang phải đối mặt với những cảm giác tự khinh miệt mà họ cũng cảm thấy tự khó hiểu hoặc không biết cách làm chủ nó được. Yêu thương là khi chúng ta vẫn vươn tay ra nắm giữ người ấy vào đúng thời điểm chúng ta có hàng tỷ lý do để đóng sầm cửa lại và bỏ mặc họ nhưng cuối cùng vẫn mở rộng vòng tay của mình ra với họ.

Mặc dù nhiều bài hát ca ngợi hành động yêu người vừa đẹp cả dáng dấp lẫn tâm hồn. Chẳng có gì đặc biệt khi yêu một người với hành vi tốt đẹp nhất của họ, người có vẻ ngoài xinh đẹp và bước đi đầy duyên dáng. Điều thực sự khiến chúng ta phải chú ý là tình yêu với những gì hóc hiểm, gân guốc và xương xẩu, hư hoại và đầy ghê tởm. Theo định nghĩa này, tình yêu đích thực là nỗ lực cần thiết để hình dung bản thân đang ở trong tình cảnh hoàn toàn giống như cuộc đời của một người nào đó, những người mà ta không dễ dàng ngưỡng mộ hoặc thậm chí thích họ được.

Đó là lòng yêu thương khi một tiểu thuyết gia dành ba trăm trang mô tả chi tiết cuộc sống nội tâm của một tên tội phạm bạo lực – và cho phép chúng ta nhìn thấy đứa trẻ ngây thơ bên trong cái gã người lớn tội lỗi đó. Theo truyền thống phương Tây, đó là người đàn ông đến từ Nazareth (chúa Jesus), ông đã cho chúng ta những minh chứng đáng khắc ghi vào tâm khảm nhất về loại tình yêu này. Khác hơn so với quan điểm về tình yêu thương của người La Mã và người Hy Lạp, ông khiến cho tình yêu thương theo một cách mới dường như cao đẹp thanh khiết hơn để thực hiện. Đó là tình yêu thương dành cho gái điếm, tù nhân và tội nhân, ta yêu theo cách bày tỏ tình yêu thương với kẻ khốn cùng, cho cả thảm họa lẫn kẻ thù. Suy rộng ra, một “ứng dụng hẹn hò” theo định nghĩa tình yêu đích thực mà Chúa Giêsu giảng dạy sẽ không chỉ làm nổi bật vẻ đẹp và sự rực rỡ, nó sẽ không cho phép chúng ta vuốt màn hình và lướt qua mọi người mang dáng vẻ khó ưa chỉ với một cái phẩy tay. Thay vào đó sẽ buộc chúng ta dừng lại ở những bức ảnh của những đối tượng cực kỳ thách thức – những người bệnh hủi ghẻ lở hôi thối, những kẻ vô lại hết thuốc chữa – và sẽ ra lệnh, với tất cả quyền năng của ngữ điệu thần thánh, ‘Tình yêu! Ở đây, nơi mà ta cảm thấy những điều dễ ghét rành rành trước mắt, và nghĩa vụ của bạn là yêu… ‘

Bài đọc thêm:  chỉ có tình yêu là đường dẫn đến hòa bình

Đó là thước đo cho việc chúng ta đã quên mọi thứ liên quan đến loại tình yêu thương đích thực này như thế nào, mức độ gắn kết của chúng ta đối với tình yêu như một sự ngưỡng mộ, nó có vẻ là một mệnh lệnh nghe rất kỳ lạ và nực cười. Chúng ta có thể nói rằng, không có gì quan trọng hơn tình yêu chân thật này, rằng đây là tình yêu giải cứu các quốc gia khỏi sự bất khoan dung, tạm dừng chiến tranh, ngăn chặn sự phản kháng, làm dịu cơn thịnh nộ, ngăn chặn những vụ giết người – và điều đó cho phép nền văn minh tiếp tục. Tình yêu thương đích thực không phải là cho ai đó những gì họ đáng được hưởng, mà thay vào đó cho họ những gì họ cần để sống tốt hơn.

Có một điều quan trọng là, tinh thần yêu thương đòi hỏi chúng ta phải thừa nhận rằng, một ngày nào đó chính chúng ta có thể cần đến hình thức yêu thương tha thứ này. Chúng ta không thể dựa vào việc luôn có công lý đứng về phía mình, cũng như đưa ra yêu sách đối với người khác dựa trên sự công bình và tốt đẹp không tì vết của chúng ta. Tại một số điểm, chúng ta có thể phải khóc ròng vì lòng thương xót. Chúng ta có thể không có bằng chứng để minh oan cho mình. Chúng ta có thể đã hành xử một cách ngu ngốc và có thể bị khép vào loại hình phạt tồi tệ nhất từ ​​một thẩm phán nghiêm ngặt tuân thủ chặt chẽ luật lệ.

Tại thời điểm này, chúng ta cần hy vọng rằng sẽ có một vài người xung quanh vẫn còn nhớ tình yêu thương đích thực là gì, một người sẽ nỗ lực để không đối xử tệ bạc với chúng ta, người sẽ gợi lại rằng phải có một sự ngọt ngào và riêng biệt, một đứa trẻ vô tội bên dưới lớp vỏ bọc một người lớn kinh khủng và tồi tệ mà chúng ta đã trở thành. Một người có thể vượt qua đám đông giễu cợt và đưa ra lời khuyên cũng như sự trấn an cho chúng ta, và biết rằng mỗi con người đều có yêu cầu khẩn thiết về sự tha thứ và hình dung bản thân cao đẹp hơn.

Và có lẽ, bằng ví dụ này, chúng ta sẽ lần lượt trở thành những người biết yêu thương đúng cách. Và sau khi cơn khủng hoảng qua đi, chúng ta có thể cố gắng mở rộng tình yêu thương cho những người khác, những người đã thất bại và vi phạm đạo đức – có thể ở góc độ nào đó ít nhiều tương tự nhưng cũng khác biệt so với chính chúng ta. Thông qua việc hình dung mình và người khác là một, xã hội sẽ trở thành một nơi ít đáng sợ hơn và ít gây phiền hà hơn cho tất cả mọi người. Trong xã hội đó chúng ta sẽ biết cách đối xử với nhau như những đứa trẻ nghịch ngợm có thể được cứu chuộc, thay vì những kẻ sai trái trọng tội, người phải bị ghét bỏ và bị lãng quên.

Nguồn:   http://tamlyhoctoipham.com/

Bình luận
error: Content is protected !!