Những ngày đầu đặt chân tới đất Hà Thành, tôi mong mỏi tìm cho mình được một hướng đi cho tương lai. Trước hết, tôi đi tìm một công việc để kiếm tiền tự trang trải cho cuộc sống của mình. Sau một thời gian dài, cuộc sống bon chen, vất vả nơi đây đã khiến tôi mệt mỏi, căng thẳng. Có một khát vọng sâu xa, không biết đến với tôi từ lúc nào, vẫn thấp thỏm chỗi dậy vào những lúc tâm hồn tôi trống vắng và đượm vẻ ưu phiền. Tôi quyết định dừng lại mọi việc, bước vào sa mạc để đi tìm thánh ý của Thiên Chúa. Nhưng trước khi đi tìm thánh ý của Thiên Chúa, tôi đã chứng kiến bao nỗi sợ kinh hoàng xảy đến cho những anh chị em đang tĩnh tâm trong cùng một mái nhà.
Bài đọc thêm: Tâm sự của người nghiện Tình Dục phần VI
Trong thời gian này, tôi đã được chứng nghiệm bao nhiêu nỗi sợ mà nhiều người đã phải gánh chịu trong mệt mỏi, âu lo, khắc khoải. Có người thì sợ các con vật như rắn, giun, ốc sên, đỉa, sâu, dán, thạch sùng, chuột… Còn một số người lại sợ tiếng động, tiếng hét, ánh mắt, bóng tối hay một vật dụng nào đó như kim chích, dao, kéo… Có số người thì sợ đám đông, sợ bị bỏ rơi, sợ hiểu nhầm… Đặc biệt hơn nữa là có những người, mang trong mình nỗi sợ ẩn tàng sâu lắng mà chỉ trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó mới phát lộ ra ngoài. Riêng tôi, tiếng la hét thất kinh của người khác, trong không gian yên tĩnh, vẫn là nỗi kinh hoàng khủng khiếp nhất, luôn đeo bám ám ảnh tôi, nhưng chỉ xuất hiện với tôi, sau biến cố vừa xảy ra trong Nhà Tĩnh Tâm.
Phải thú nhận rằng, sau một thời gian trải qua kỳ tĩnh tâm khá dài tôi tưởng rằng con người mình vẫn ổn, không có vấn đề gì. Nhưng bỗng một ngày kia, vào một buổi tối, chúng tôi đang tập trung lại trong một căn phòng để xem việc tìm bệnh cho từng người. Khi người hướng dẫn bất ngờ tung những con vật làm bằng nhựa như rắn, cóc, chuột, thạch sùng lên bàn thì lập tức trong số chúng tôi có hai chị hét toáng lên với giọng khiếp sợ. Tiếng hét đó làm tôi choáng váng, đầu đau ê ẩm. Tôi chạy ngay vào nhà trong, bịt chặt tai lại để tránh nghe tiếng hét đó, nhưng vẫn không sao thoát được.
Bài đọc thêm: Bóng đen và Kim tiêm Phần I
Rồi những ngày kế tiếp, mỗi lần vị đồng hành rút các con vật đó ra, đặt lên bàn, thì những tiếng hét thất thanh, đầy sợ hãi lại vang lên, khiến đầu óc, tâm trí tôi bấn loạn lên, bủn rủn. Tôi không tài nào chịu đựng được nữa. Tôi vất cả dép, lao ra khỏi phòng, chạy nhanh như cắt, chân như thể không bén vào đất, chạy như một kẻ mất hồn vậy. Tôi chạy mà không biết là mình đang chạy đi đâu. Mấy chị trong phòng đuổi theo tôi nhưng không kịp. Lúc gần tới hồ Hoàng Cầu thì họ mới theo kịp tôi và đưa tôi về nhà trong trạng thái hoảng sợ, khiếp kinh. Kể từ đó, tôi mới biết mình sợ tiếng hét của người khác. Đây là điều mà trước đây tôi không hề biết và chưa hề xảy đến với tôi.
Những ngày tiếp theo, cứ mỗi lần nghe một chị em nào la hét là đầu tôi choáng váng, toàn thân thì run rẩn, mềm nhũn như khối thịt không có xương, còn mặt mày thì tái xanh, như không có giọt máu nào. Đầu tôi thì vang lên tiếng ầm ầm, như muốn nổ tung lên. Nếu không có những người khỏe mạnh ở bên cạnh giữ lại thì tôi lại vụt chạy như bị ma đuổi vậy. Nỗi sợ đó làm cho con người tôi kiệt sức và ngất xỉu liên tục.
Kính mời quý độc giả đón đọc phần II
Hương Trầm
Nguồn: svconggiao.net