Tâm sự của người con xa quê…
Cuộc sống của đời sinh viên nơi mảnh đất Hà Thành vẫn bình yên trôi qua. Tiết trời Hà Nội những ngày này đang cửa mình thay áo mới, không phải là những ngày nắng gắt nhưng dịu nhẹ và nhuốm vàng cả đất trời thủ đô. Thu đã đến và mang lại cho Hà Nội một bầu không khí mới, mát mẻ và dịu nhẹ hơn hẳn. Và trong niềm vui và hạnh phúc khi được khoác trên mình cái không gian đẹp đẽ ấy, ngồi lướt facebook và đọc tin tức, nhìn thấy mưa bão và cảnh lũ lụt ở quê nhà thân yêu, lòng con không thể không quặn đau. Thương lắm bố mẹ à.
Không phải trực tiếp đối diện với sự khắc nghiệt của thiên nhiên nhưng trái tim luôn hướng về gia đình, nơi chôn rau cắt rốn. Lòng thấp thỏm lo âu không biết ở quê nhà như thế nào. Nhắm mắt lại nhưng vẫn hiện lên trong tâm trí cái hình ảnh ấy, cái khung cảnh ấy. Lũ tràn về. Gió thét gào. Mặt biển dậy sóng ì ào. Và lạnh. Và buốt. Và tiếng người í ới gọi nhau trong những cơn gió cuồn cuộn. Tiếng được. Tiếng mất. Chỉ còn những bóng người mờ nhạt trong cái khung nền ảm đạm…
Ngày bé con thích mưa đến thế, con thích ngắm nhìn mưa, con thích tắm mưa, con thích thả hồn mình để những dòng suy nghĩ được trôi theo những hạt mưa vô tận. Nhưng sao bây giờ con sợ mưa đến vậy. Những cơn mưa vồn vã như nuốt chửng cả vũ trụ. Mẹ thiên nhiên hiền hòa là thế khi ban tặng cho con người biết bao điều quý giá, nhưng cũng dữ dội là thế khi trút xuống nhân loại những cơn mưa mang theo những con nước hãi hùng có sức mạnh nhấn chìm mọi thứ.
Mưa gió bão bùng rồi cũng đi qua nhưng để lại cho con người biết bao nỗi đau, biết bao mất mát. Những chiếc thuyền đi xa mãi không bao giờ quay lại bến, rồi để lại đấy hình ảnh một khoảng trời xa xăm trong mắt gia đình. Chia li, mất mát, đau thương,… là những gì xảy ra như cơm bữa nơi mảnh đất cằn cõi tôi được sinh ra và lớn lên.
Bao ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để trang trải cho cuộc sống mưu sinh nơi đồng ruộng nhưng một cơn mưa đi qua đã cuốn trôi tất cả. Gió thổi bay theo cả những tiếng lòng đau xót, những con tim đau đớn quằn quại. Bò, lợn, trâu, gà, vịt cũng không kịp gặp mặt mà im lặng trôi theo dòng nước khổng lồ kia. Mái nhà dựng lên nhưng lòng vẫn thấp thỏm lo âu bởi không biết ngày mai sẽ như thế nào, chỉ cần một cơn bão đi qua thì…
Nhiều lúc con tự hỏi rẳng: “Tại sao mẹ thiên nhiên lại không công bằng đối với anh em miền Trung chúng con vậy?” Nhưng sau tất cả điều khiến con phải suy nghĩ hơn đó là chính là “tình thương”. Trong những lúc hoạn nạn mà những mái ngói trở thành chiếc giường để nương thân qua ngày, nhìn những cánh tay vẫy vũng trong hi vọng có được gói mì tôm, mẹ dạy chúng con phải biết yêu thương, chia sẻ và cảm thông cho nhau.
Thử hỏi nếu không có biến cố kia thì trong cuộc sống bộn bề, lắm bon chen chật vật cho “cơm áo gạo tiền”, có mấy ai bỏ chút thời gian để lắng nghe và đưa mắt nhìn sang những cuộc đời khác. Nhìn những con người phải tranh chấp từng phút từng giây với biển nước ùa về, con tự hỏi tại cuộc sống vô tình hay tại lòng ta vô tâm! Phải chăng con người thời nay đã quá vô tâm với những gì mà mẹ thiên nhiên ban tặng. Chúng ta đã không lên tiếng bảo vệ mà còn phá hủy chính cái môi trường sống đẹp đẽ ấy. Những cây xanh đồ sộ bị chặt phá. Những cánh rừng mênh mông bị san bằng phá hủy. Biết bao nhiêu lượng khí đôc từ các nhà máy, các phương tiện giao thông thải ra không khí mỗi ngày…
Nguyện xin Đấng từ trời cao cho chúng con biết ý thức trách nhiệm và bổn phận của mình trong chính môi trường sống để bảo vệ món quà mà mẹ thiên nhiên ban tặng.
Cố lên miền trung! Sau cơn mưa trời lại hửng nắng. Nơi đã sinh ra những con người cam chịu với số phận nhưng vẫn luôn kiên cường và mạnh mẽ vươn lên. Nơi không đón nhận được sự ưu ái của mẹ thiên nhiên nhưng vẫn luôn mỉm cười và nỗ lực từng ngày. Nơi phải chịu mưa gào bão thét nhưng vẫn chan chứa tình yêu thương…Miền trung ơi…con phải cúi đầu ngưỡng mộ mỗi khi nhắc về quê hương.
Oải hương năm ấy
Nguồn:hoimehangcuugiup.com