Icon Collap
...
Trang chủ / Thuyền lớn bị đắm – Phần II

Thuyền lớn bị đắm – Phần II

Khi viết về nỗi sợ bị bỏ rơi, bị bỏ đói, ký ức lúc tôi khoảng 5-6 tuổi, đi chơi về, không có cơm ăn nữa, tôi đã òa lên khóc. Viết tới đây, bỗng nhiên trong tôi, tái hiện hết những kinh nghiệm đã từng xảy đến với tôi lúc đó. Cái cảm thức bị bố mẹ bỏ rơi, không thương mình chợt ùa về dữ dội không sao kiểm soát được. Tôi vốn được sinh ra và lớn lên trong một vùng thôn quê nghèo, mà người ta vẫn gọi là nơi “chó ăn đá, gà ăn sỏi.” Gia đình tôi có được 8 anh chị em. Tôi là con thứ 5 trong gia đình gồm 3 gái 5 trai. Bố mẹ tôi làm nghề nông, nên hoàn cảnh gia đình thời đó cũng gặp rất nhiều khó khăn. Chỉ lo cho con cái có cái ăn cái mặc đã khó, chứ đừng nói gì đến việc học. Vì nghèo đói, nên anh chị của tôi đã phải nghỉ học rất sớm để đi làm ruộng làm nương. Còn tôi mải chơi, về nhà không có gì ăn nữa là chuyện vẫn thường xảy ra.

Rồi một nỗi sợ khác lại ập đến trong tâm trí tôi. Đó là nỗi sợ nơi môi trường học đường. Nhìn lại 12 năm học đã trôi qua, những ký ức về từng nỗi sợ lần lượt tái hiện trong tôi khá rõ, như thể mới vừa xảy ra vậy. Quả thật, trong 12 năm qua, tôi đã phải trải qua quá nhiều nỗi lo sợ. Nhưng nỗi sợ lớn nhất đó là vào thời điểm tôi bước vào học lớp 5. Ở trường, tôi thường bị chúng bạn bắt nạt, bị đánh đập một cách vô cớ. Có hôm chúng nó vứt hết sách vở của tôi xuống sình lầy. Lý do chúng nó ghét tôi chỉ vì tôi là người Công giáo. Mỗi lần đến lớp là tụi nó bắt tôi phải cho chúng phấn viết, bánh kẹo… nếu không có là lại bị đánh. Tôi phải chịu trận như vậy, nên rất sợ đi học.

Thuyền lớn bị đắm phần III

Chưa viết hết nỗi sợ nơi học đường, trong tâm trí tôi lập tức xuất hiện một nỗi sợ khác trên đường đi học về. Đó là vào một buổi chiều đi học về, tôi gặp một người đàn ông khoảng 50 tuổi bị bệnh tâm thần ăn mặc rách tả tơi, tóc bù xù râu mày dài nhìn giống như một người từ ngoài hành tinh. Thấy tôi đi ngang qua, là ông ta rượt đuổi tôi chạy, đến nỗi phải vứt cả dép mới chạy thoát được. Về đến nhà sợ quá, tôi cứ ngồi khóc nức nở. Cuộc rượt đuổi này đã làm tôi hoảng loạn và bị ám ảnh suốt một thời gian dài. Có lẽ, cũng vì lý do này mà mỗi lần tôi giao tiếp hoặc làm việc chung với những người khác phái, nhất là những ai có hình dáng giống như người đàn ông đó, là trong tôi có cảm giác không an toàn, toàn thân tôi cứ co rúm lại, không dám tiếp xúc với họ. Điều đáng sợ hơn nữa, là trong đời sống cầu nguyện, mỗi lần nhìn thấy hình ảnh các thánh có bộ râu và khuôn mặt giống người đàn ông đó là tôi không sao cầu nguyện được.

Vì có quá nhiều nỗi sợ, nên tôi chỉ…………………………………………………………………….

Kính mời quý độc giả đón đọc phần III

Ngọc Lâm Tuyết

Bài viết độc quyền tại svconggiao.net

Bình luận
error: Content is protected !!