Toàn mới xin được việc ở Dorchester và mang cả gia đình về thành phố này cho gần chỗ làm việc. Việc trước nhất là chỗ ở; Toàn đọc báo và đến coi một căn nhà ở đường Dorchester Ave. Toàn rất lấy làm vừa lòng vì nhà cũng rộng rãi mà giá cả lại rất hời. Ba phòng đủ rộng rãi và có cả một living room to rộng dưới basement; thật là tiện để bỏ cả dàn sterio, TV, và các thứ máy móc khác xuống đó cho đỡ chật nhà cửa.
Khi dọn vào, vợ con và hai đứa con Toàn vì mỗi đứa đều có phòng riêng. Đứa gái lên 12 còn thằng bé út đã 7 tuổi đầu. Ở nhà cũ, chúng chí chóe, tị nạnh lẫn nhau suốt ngày làm vợ chồng Toàn muốn điên cả đầu vì chúng. Gần nhà lại có các tiệm ăn và chợ của người Vietnam nên không phải lái xe đi xa như xưa nữa. Thật là một chỗ lí tưởng.
Nhưng không phải mọi chuyện đều êm xuôi như Toàn mong muốn. Mới về được hôm đầu đã nghe có sự lạ rồi. Đêm đó, khoảng một giờ sáng có tiếng cọt kẹt như đưa võng ở dưới Basement vọng lên, rồi thì tiếng người ú ớ như bị bóp cổ. Một hồi sau thì nghe tiếng khóc não nề rồi thì tiếng lịch kịch vang lên. Mọi người mệt mỏi vì dọn nhà nên ngủ mê mệt chỉ có thằng bé tỉnh ngủ nên nghe hết tất cả mọi tiếng động. Nhưng còn bé lại hay coi phim ma nên nó sợ co rúm người lại không dám hó hé tiếng nào và càng không dám ra khỏi phòng dù nó đang rất buồn đi tiểu.
Chiều hôm sau, khi đi học về nó mới nói chuyện nó nghe tiếng động từ basement vọng lên đêm qua cho mọi người nghe. Bố nó gạt phăng đi, cho là nó xem phim ma nhiều nên đâm ra sợ và tưởng tượng ra đủ thứ. Vợi Toàn biết tính con không nói dối bao giờ nên có vẻ tin thằng bé hơn. Nhưng rồi vẫn có nhiều chuyện phải dọn dẹo nên mọi người quên khuấy đi cái chuyện thằng bé kể. Tối đến, mọi người trong nhà xuống living room để xem TV thì thàng bé nhất định không xuống. Nó sợ và tin những gì nó nghe đêm qua là thật chứ không phải do nó sợ ma.
Đến khuya hôm đó, các tiếng động lại nổi lên như hôm trước. Thằng bé trùm kín mền và co rúm người lại mà run. Mọi người vẫn chưa hết mỏi mệt nên vẫn ngủ như chết, chỉ có mỗi thằng bé con không phải làm gì nên tỉnh ngủ hơn và nằm mà run sợ. Hôm sau nó lại kể cho cả nhà nghe là nó vẫn nghe thấy các tiếng động ở dưới phòng living room vọng lên. Chị nó tuy cũng hơi sợ nhưng vẫn làm bộ quắc mắc quát: “Có giỏi thì gặp tao đi, tao hổng có sợ đâu!”. Toàn và vợ phải lôi mỗi đứa ra mỗi chỗ cho êm chuyện. Nhưng có nói thế nào đi nữa thì thằng bé vẫn không chịu xuống living room để xem TV. Nó nói mẹ nó mang lên cho nó cái video game để chơi trong phòng mình. Mẹ nó hơi ngạc nhiên vì thằng con dám bỏ các chương trình mà nó thích thì chắc cũng có gì đó làm nó sợ lắm đây. Nhưng mẹ nó vẫn hy vọng là vài bữa quen nhà rồi mọi việc sẽ đâu vào đấy thôi. Chắc là nó lạ nhà không ngủ được rồi nghe tiếng động do chuột hay mèo hoang rồi tưởng tượng ra ma quái.
Khoảng nửa đêm đó, tiếng động, tiếng rên khóc lại nổi lên như mấy hôm trước. Rồi thì im lặng và rồi thét vang lên từ phòng của chị nó. Toàn và vợ vội chạy sang thì thấy con bé mặt xanh tái mét, mắt thất sắc nhìn ra cửa phòng. Vợ phòng lại ôm con hỏi rối rít việc gì đã xảy ra vậy. Một lúc sau, con bé mới nói ra lời: “Con ma với cái thòng lòng đứng ở cửa phòng con đó”. Thằng bé đã có mặt từ lúc nào nói chen vào: “Thấy chưa, còn bảo người ta hù nữa không!”. Toàn và vợ hơi hoang mang, nhưng cố dỗ cho các con yên tâm. Khi đi trở về phòng thì cả hai đứa cứ bám theo nhất định không chịu ngủ một mình trong phòng chúng nữa. Toàn đành phải cho hai đứa theo vợ chồng mình về ngủ chung giường. Toàn định bụng sẽ làm cho mọi việc sáng tỏ để vợ và các con hết sợ.
Đêm hôm sau, thứ Bảy, hai đứa bé vẫn đòi ngủ chung với bố mẹ. Toàn không biết làm sao hơn phải để chúng ngủ chung. Tối đó vợ chồng Toàn bàn nhau sẽ cố gắng thức xem việc sẽ xảy ra. Nhưng đợi đến nửa đêm mà chẳng thấy động tĩnh gì. Hai đứa bé đã ngủ lâu rồi, Toàn thì mới thiếp đi được một lúc, còn vợ Toàn thì vẫn còn thức.Tuy thế, cũng đang trong tình trạng mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa mê. Bỗng nghe tiếng cửa phòng mở ra nhè nhẹ.
Toàn mở mắt ngồi bật dậy vì tiếng khò khè và tiếng thét hãi hùng của hai đứa con. Đưa tay bật sáng ngọn đèn ở cái night stand, Toàn thấy vợ mình hai tay ôm lấy cổ, mắt còn trợn trừng sợ hãi. Hai đứa con co rúm, mắt trừng trừng nhìn về phía cửa phòng. Toàn gỡ tay vợ ra xem; trên cổ nàng vết đỏ bầm tím như ai siết cổ. Toàn lên tiếng phá tan cái không khí ngột ngạt kinh người đang bao phủ căn phòng.
- Chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?
Vợ Toàn và thằng con vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn hồn, đứa con gái ấp úng chỉ cửa phòng:
- Bố coi con ma cầm sợi thừng còn ở ngoài cửa không, con sợ quá!?!?!?….
(Gia đình được giải thoát thế nào? Mời độc giả đón đọc ở bài sau…)
Sưu tầm