Một du khách đến cầu nguyện bên cạnh bức tường gọi là “bức tường than khóc”, dưới chân nền đền thờ xưa kia của thành Giêrusalem. Trước hết, vị du khách cất tiếng kêu xin:
– Lạy Chúa là Cha chúng con, xin Chúa làm cho thế giới này không còn nghèo khổ và đói khát nữa.
Nghe vị du khách cầu nguyện như vậy, người hướng dẫn viên Do Thái khuyến khích:
– Thật là một lời nguyện hay! Ông hãy cầu nguyện thêm một lời nữa đi!
Vị du khách trở lại gần bên bức tường và cầu nguyện thêm:
– Lạy Chúa, xin cho giặc giã, chiến tranh không còn nữa trên mặt đất này.
Anh hướng dẫn viên Do Thái lại khuyến khích người du khách hãy thêm một lời nguyện nữa cho hòa bình trên thế giới. Người du khách liền sốt sắng cầu nguyện tiếp:
– Lạy Chúa, xin cho cuộc tranh chấp hiện nay tại Trung Ðông được giải quyết tốt đẹp, cho người Ả Rập và Do Thái được sống chung hòa bình, và cho người Do Thái biết trả lại cho người Ả Rập tất cả những đất đai họ đang chiếm đóng.
Nghe đến đây, anh hướng dẫn viên Do Thái vội vàng ngắt lời người du khách với giọng giận dữ:
– Xin lỗi ông, ông đang nói chuyện với bức tường đấy!
Nói thế rồi anh ta vội kéo du khách đi nơi khác.
***
Nhiều khi chúng ta cũng có thái độ như anh hướng dẫn viên Do Thái kia. Chúng ta cầu nguyện, nhưng chỉ cầu những gì hợp với sở thích và có ích lợi cho ta mà thôi.
Chúng ta muốn Chúa thay đổi chiều theo ý mình mà chúng ta lại không muốn thay đổi để chiều theo ý của Chúa.
Trong việc cầu nguyện, người môn đệ của Chúa tin và nói lên thái độ sẵn sàng vâng phục thánh ý Ngài, để cho Ngài toàn quyền tự do quyết định.
Khi cầu nguyện, ta không nên đòi buộc Chúa thực hiện điều ta muốn và theo cách thức ta muốn.
Khi cầu nguyện, ta cũng không thể chỉ nghĩ đến quyền lợi của riêng mình mà cố tình quên đi quyền lợi và nhu cầu của người khác.
Những lời cầu nguyện kiểu đó đích thực là và chỉ là lời cầu nguyện với bức tường mà thôi.
Trích từ Nụ Cười Trong Cung Lòng Thiên Chúa
Bài đọc thêm: Ơn Chúa luôn đủ cho chúng ta
Nguồn: ngonluanho