Đôi lúc con tự nhủ rằng có phải người bạn đời của mình chính là một môn đệ do Chúa phái xuống chăng?
Con xuất thân là một người ngoại đạo. Và cuộc đời của con như được bước sang một trang mới khi ‘phải lòng’ người bạn đời của mình, một người theo đạo Công giáo.
Ban đầu con cũng hơi dè dặt về vấn đề khác tín ngưỡng, nhưng con luôn nghĩ rằng: Đạo là đường, là ánh sáng, là niềm vui, Đạo nào cũng dạy con người luôn hướng đến cái thiện và xa rời cái ác.
Khoảng thời gian quen nhau giữa con và người bạn đời, tuy không nhiều, nhưng cũng thật sự chẳng ngắn, tính đến nay đã gần 6 năm. Trong suốt quá trình đó, bạn luôn đồng hành và mở đường cho con đến với thế giới tôn giáo. Từ khi quen bạn, con bắt đầu tham gia các buổi lễ Chúa Nhật cùng gia đình bạn và hiểu rõ hơn những nghi lễ của người Công giáo.
Con còn nhớ như in, lần đầu tiên khi con đặt chân đến nhà thờ Tân Định vào một buổi chiều Chúa nhật nắng đep. Khi bước vào Thánh đường, nhìn lên một hình người bị treo trên cây thánh giá, con chợt thắc mắc không hiểu ông ấy là ai? Tại sao mọi người lại đến nhà thờ đông như vậy? Tại sao họ lại cúi đầu trước một người đàn ông toàn thân rướm máu bị treo trên cây thánh giá? Tại sao họ lại có một niềm tin mãnh liệt vào Thiên Chúa đến vậy? Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi ‘vì sao’ xuất hiện trong đầu con lúc bấy giờ. Và dần dần những câu hỏi ấy đã nhận được lời giải đáp thỏa đáng khi con được tham dự lớp học giáo lý dự tòng online của giáo xứ Phanxico Đa Kao thuộc TGP Sài Gòn.
Chính vì quen biết nhau cũng khá lâu và được sự chấp thuận của gia đình hai bên, để tiến đến hôn nhân, con nguyện đi theo Chúa và nhờ Ngài nâng đỡ.
Sau hơn 2 tháng tham dự lớp học online, dưới sự dẫn dắt, giảng dạy của cha Alphong Nguyễn Công Minh, các thầy các cô, con được truyền đạt thêm nhiều kiến thức về Chúa, cũng như đời sống của người Công giáo. Con thật sự phấn khởi hơn khi được trở thành con Chúa và là con của Hội Thánh.
Qua những bài học được giảng dạy, con thầm nghĩ, người Công giáo thật tuyệt vời vì họ có Chúa. Họ tin vào Chúa bằng một niềm tin tuyệt đối. Đó là những con người dám sống bằng niềm tin của mình.
Có những người chỉ tin khi họ xin gì được nấy, hoặc khi họ gặp may mắn, hạnh phúc và rồi lại dễ dàng ngã lòng xa rời Chúa, rời bỏ đức tin khi gặp thử thách gian truân. Con nghĩ rằng người có đức tin chân thành thì không phải như thế, mà là người tin rằng mình quý giá trong mắt Thiên Chúa. Trước mặt Chúa, chúng ta không phải là những người xa lạ. Chúng ta là những khuôn mặt, những trái tim, được Chúa biết đến từng người một, từng tên một.
Đối với Chúa, mọi nỗi đau của con người đều là thánh thiêng. Ai cũng biết rằng đau khổ trong cuộc sống có muôn hình vạn trạng, có thể được kể tên là: bệnh tật, thù hận, chiến tranh, ngờ vực và tột cùng là chết chóc, cùng với bao nhiêu nỗi đau này hằng ngày… Tất cả đều được Chúa lắng nghe, cảm nhận và thương xót đến tận cùng.
Bài đọc thêm: Thiên Chúa của chúng ta
Riêng đối với bản thân con, con cũng thầm cảm ơn Chúa vì đã cho con gặp được người bạn đời của mình, được tiếp xúc và gặp gỡ với một gia đình mang đậm chất “Đạo gốc”, nơi khơi dậy cho con biết được ý nghĩa thiêng liêng của nhiều buổi lễ lớn như Phục Sinh, Giáng Sinh, Lễ Lá… Nhà thờ dần dà đối với con cũng không còn xa lạ. Mỗi lần được đặt chân đến nơi đây, lòng con như quên đi tất cả mọi bộn bề trong cuộc sống. Nghe tiếng chuông ngân vang, tâm hồn con bỗng trở nên thư thái bình an đến lạ. Với con, đó như là một Hồng Ân vậy. Và đôi lúc con tự nhủ rằng có phải người bạn đời của mình chính là một môn đệ do Chúa phái xuống chăng?
Lời sau cùng, xin cho con được gửi lời cảm ơn đến Cha Alphong và các thầy cô ở giáo xứ Phanxicô Đakao đã mang đến cho con những bài giảng bổ ích, những lời giáo huấn tâm huyết và sự chia sẻ hết sức chân thành. Chính Cha đã khai sáng cho con về tình yêu và sự hy sinh của Chúa, để con có thể hiểu rõ hơn về Ngài, để con có thể biết rằng ngay cả khi tất cả các cánh cửa của con người bị khóa, thì cánh cửa của Chúa vẫn mở. Ngay cả khi cả thế giới đã ra phán quyết kết án, thì nơi Chúa vẫn có lòng thương xót và ơn cứu rỗi. Thật sự Thiên Chúa quá tuyệt vời! Và các cha xứng đáng là người dìu dắt chúng con đến với đức tin của Thiên Chúa. Con xin kết lại đôi dòng tâm sự của mình bằng một đoạn thơ tâm đắc:
Lạy Chúa, con là người ngoại đạo
Nhưng tin có Chúa ở trên cao.
Trong lòng con, giữ màu hoa trắng
Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi!
(Trích bài thơ Hoa trắng thôi cài trên áo tím)
Bài đọc thêm: Thiên Chúa và con người
Nguyễn Như (TGPSG)
Nguồn: tgpsaigon.net