Icon Collap
...
Trang chủ / Con đường truân chuyên.

Con đường truân chuyên.

Tôi là một chàng trai được sinh ra và lớn lên ở một vùng biển miền trung khá nghèo. Dù vậy, người dân ở đây sống với nhau đầy ắp tình yêu thương, với những nếp sống chân thành, bình dị và gần gũi. Sáng sớm, người dân cùng nhau ra biển, ngắm bình minh lên và ngóng trông những chiếc thuyền đi đánh bắt cá xa bờ trở về. Có cả những con người ngày đêm kiếm kế mưu sinh trên bãi biển. Chiều đến, từng đoàn người  kéo nhau ra tắm biển trong cảnh hoàng hôn thật đẹp. Bầu không khí trong ngôi làng chài rất thân thiện, chỉ có những người dân trong làng sống chung với nhau, không pha tạp một người ngoài nào. Những bãi cát trải dài mênh mông, những làn sóng nối xô nhau cập bến, rồi lại ra khơi. Cuộc sống và cảnh vật ở đây thật bình yên và dễ thương làm sao.

Nhưng trong cuộc sống con người, không có gì tồn tại mãi mãi. Hoa nở rồi hoa cũng tàn. Với sự phát triển của khoa học, công nghệ, con người và xã hội cũng phải đổi thay. Ngôi làng chài ngày nào, giờ đây chẳng còn như xưa nữa. Người ta đã rời làng để kiếm sống và cũng mang về trong làng những điều mới mẻ. Ngôi làng vẫn còn đó, nhưng con người ở đây đã thay đổi. Sự xuất hiện của internet cùng với những chiếc điện thoại thông minh đã tạo nên bao nhiêu đổi thay trong ngôi làng này. Trong số đó có tôi, người đã bắt đầu biết đến tình dục, điều mà trước đây tôi chưa hề biết.

Con đường truân chuyên.
Bài đọc thêm: Tiếng gọi giữa núi rừng Bù Đốp hoang vu

Thấy nhiều người sử dụng điện thoại thông minh, tôi cũng muốn có được một cái để hưởng ứng phong trào. Thật ra hoàn cảnh gia đình tôi cũng gặp nhiều khó khăn, nên ước muốn đó chỉ là giấc mơ của tôi mà thôi. Nhưng trong nhóm bạn của tôi, có bạn thuộc gia đình kinh tế khá hơn với là con út nên có ngay điện thoại thông minh để xài. Thời gian đầu, chúng tôi thích thú lắm, những trò chơi ở trong máy nhìn bắt mắt lạ kì, ai cũng thích và cảm thấy vui. Rồi vào một ngày, trong khi cả đám bạn đang cùng nhau ngồi chơi thì người bạn tôi lấy chiếc điện thoại ra và mở xem một bộ phim người lớn, lúc đó được gọi là 18+. Lúc đầu ai cũng ngại, vì chúng tôi chỉ là học sinh lớp năm. Nhưng cả đoàn thấy lạ, nên cùng nhau xem thử một lần cho biết.  Khi kết thúc tập phim đầu tiên trong đời, nhìn thì không có gì lạ lẫm, chẳng suy nghĩ gì. Sau lần đó, chúng tôi lại xem tiếp lần hai, lần ba, rồi nhiều lần tiếp theo và sau đó thành một thói quen xem phim. Xem nhiều quá thì trong tôi đã xuất hiện cảm giác thấy mình sao sao, có cái gì đó khiến mình thích thú và say mê nó. Và rồi cái gì đến cũng đến, tôi trở thành một con người nghiện phim lúc nào không hay.

Thời gian trôi qua, bản thân tôi cũng lớn lên. Gia đình bắt đầu cũng có cái ăn, cái mặc, cũng cho tôi một chiếc điện thoại thông minh. Với cơn nghiện của mình, tôi ôm lấy nó và xem phim cả ngày. Có những hôm tôi xem phim liên tục mà không cần ăn uống gì cả mà vẫn bụng vẫn không biết đói là gì. Đi học thì thôi, không đi học, hoặc đi học về tôi lại lao vào phòng và tiếp tục xem phim. Về nhà, tôi không nói chuyện với ai, chỉ có phim là bạn. Cảm giác say mê phim đã ăn sâu vào trong con người tôi. Có nhiều lần, tôi cứ tưởng tượng mình đang là những nhân vật trong phim vậy. Có lúc, tôi có cảm giác như thể mình đang quan hệ, hay làm tình với một ai đó.

Đôi khi, đầu óc của tôi thật là đen tối vì những hình ảnh trần truồng đang làm chuyện đó với nhau, cứ xuất hiện và điều khiển tôi liên tục, khiến tôi không làm được chuyện gì. Khi xem phim, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ làm thế này, làm thế nọ giống như những nhân vật trong phim. Nhưng không, đứng trước một người con gái chào mời mình, tôi không thể làm như mình nghĩ. Chỉ cần liên tưởng đến những cảnh trần truồng, giữa tôi và người con gái đó, tôi cảm thấy trong mình đầy tội lỗi. Tôi không thích cảm giác đó, dù chỉ là một chút. Thế nhưng, khi xem phim thì tôi lại say đắm những cảnh đó. Không có trang phim đen nào mà tôi không xem. Và tôi chỉ xem duy thể loại phim này thôi, không hề nghiện một phim nào ngoài phim này.

Con đường truân chuyên.

Tưởng rằng, tôi sẽ bị nhốt vào trong thế giới phim đen này mãi mãi mà không có đường ra. Nhưng định mệnh an bài lại dẫn tôi đến với nhà tĩnh tâm Giê-ra-đô ở Hà Nội. Tĩnh tâm ở đây không giống như đầu tôi suy nghĩ là làm cho lòng mình lắng lại, mà ngược lại lại đào bới, xới tung mọi thứ trong lòng mình, với mục đích chữa lành những thương tổn của từng người. Được người đồng hành cho làm những bài tập khởi đầu, tôi làm miệt mài. Làm xong những bài đó, tôi không ngần ngại xin cho mình được làm phần tính dục. Ngài đồng ý và cho tôi viết ra những tập phim đã xem. Viết thật tỉ mĩ, kỹ càng, từ khung cảnh, thời gian, con người, diễn tiến hành động, cảm xúc của từng nhân vật, cảm xúc của mình khi đó như thế nào… đều  được viết ra hết.

Nghe theo người hướng dẫn, tôi viết liên tục, viết miệt mài, vì tất cả những hình ảnh đó tôi vẫn nhớ như in, thuộc lòng từng chi tiết, từng dòng cảm xúc. Tôi làm bài lần thứ nhất khá dễ dàng. Nhưng khi viết lại lần thứ hai thì tính dục trong tôi trỗi lên mãnh liệt, làm toàn thân tôi nóng bừng lên, ham muốn lên đến tột cùng. Nhưng nhớ lời dặn của người đồng hành, hãy dùng hơi thở và ý thức để thải hồi và tống khứ tất cả những ham muốn đó ra ngoài, tôi làm theo và thấy rất hiệu quả. Cứ viết cho đến khi ham muốn trỗi dậy, tôi lại thải chúng ra ngoài qua hơi thở. Nhưng khi căng thẳng quá, tôi ra ngoài, chạy bộ ít vòng cho chúng thoát ra hết rồi vào tiếp tục làm bài.
Bài đọc thêm: Thánh Anphongsô với lòng yêu mến Giáo Hội

Viết tiếp lần thứ ba, càng đào sâu những kí ức đó, con người tôi càng chịu chi phối mãnh liệt hơn. Chẳng hiểu sao lúc xem trực tiếp, cái ham muốn không mạnh mẽ như khi mình viết lại. Tôi phải gồng hết sức mình mới chống đỡ và hóa giải được những ham muốn tình dục nơi mình. Sau những lần chống đỡ bằng ý thức, hơi thở và việc chạy bộ, tôi đã thắng được chúng, nhưng toàn thân tôi mệt nhoài. Ngài bảo tôi làm được như vậy thì mới hóa giải được những xung năng trong cơ thể của mình. Tôi muốn được làm tiếp lần nữa để xem con người tôi phản ứng ra sao. Ngài sẵn sàng đồng ý. Tôi tiếp tục viết.

Lần này, tôi cố gắng đào thải những tập phim đã ăn sâu hơn trong tâm trí tôi và được gọi là những tảng băng chìm. Đúng là lần cuối này căng thẳng thật sự, suýt nữa thì tôi thua cuộc, vì ham muốn dâng lên đến mức tôi dường như không thể làm chủ được. Nhưng nhờ kinh nghiệm của những lần trước và quyết tâm chiến thắng, tôi đã vượt thắng được chúng khi toàn thân tôi mồ hôi vật vã, mệt đừ người. Được nghỉ mấy hôm cho có sức, tôi mới làm bài lượng giá về quá trình vượt thắng và làm chủ tính dục. Lần này, tôi cảm thấy nhẹ nhàng và dường như không còn ham muốn gì nữa. Bộ não tôi đã được tẩy rửa khỏi những đống rác nhầy nhụa. Tôi cảm thấy lòng mình thật thanh thản, tôi đã được chữa lành về tính dục trong con người mình. Nói đúng hơn, không phải là kí ức tính dục đã được xóa hết hoàn toàn, không còn ảnh hưởng nữa, nhưng từ nay, tôi đã biết cách để kiềm chế, và điều khiển được những đòi buộc của tính dục.
Con đường truân chuyên.

Sau khi được chữa lành về tinh thần, cũng như thể xác, con người tôi được thoải mái hơn nhiều so với những ngày tháng trước đây. Tôi đã tẩy xóa được rất nhiều những hình ảnh xấu và thoát được sự câu thúc ham muốn của chúng. Dù tôi chỉ đề cập đến một phần trong tiến trình chữa lành là tính dục, nhưng còn nhiều công đoạn khác nữa mà tôi đã vượt qua. Cảm nhận được hạnh phúc khi được chữa lành, tôi chia sẻ ra đây, với một ước mong là những bạn nào rơi vào tình trạng như tôi cũng có một lối thoát, để tìm lại chính mình, được tự do mà thực thi những mơ ước của đời mình.

Trần Hoàn Ca

Bài viết độc quyền tại svconggiao.net

Bình luận
error: Content is protected !!