Icon Collap
...
Trang chủ / Nhờ Mẹ Maria, con gửi bố kính yêu

Nhờ Mẹ Maria, con gửi bố kính yêu

CON HẬN

Sau một kì tĩnh tâm dài trong đau thương và nước mắt, con đã được bên Chúa con, được lắng nghe tiếng Chúa, được Chúa ôm vào lòng những lúc tâm trí con chìm trong lạc lõng… nơi đây, con được trải mình trên chuyến du hành trở về miền kí ức xa xưa… Nơi có những hình ảnh là sự sợ hãi, là nỗi ám ảnh suốt 15 năm của con… giờ đây, như được ơn Chúa Thánh Thần soi sáng và sự thúc dục của Đức Mẹ… Con viết cho bố bức thư này… Là tâm tình và cũng là những điều thầm kín ủ ấp trong trái tim… Là những lo âu và những muộn phiền về phần rỗi đời đời sắp bị mất dần của bố! Là thật lòng khi con nói thật con thương bố… thương thật nhiều một tình Phụ Tử. Con thương bởi những cử chỉ ân cần , những ánh mắt đầy yêu thương, những cái ôm quý giá mà mẹ không thể… Con thương bố… thương những lần nước mắt bố lăn dài trên đôi má… những lần cố giấu nỗi buồn nhưng thực sự lại đang lộ rõ ra trên mặt. Con thương bố… vì con biết bố cũng đang đau khổ, đang dằn vặt, lương tâm đang cắn rứt mỗi ngày. Con thương bố, vì con người bố quá yếu đuối… vì những lần bố không kìm nén nổi bản thân, vì những lần bị các đam mê dục vọng , những khát khao danh vọng đời thường làm lu mờ lí trí. Khiến bố quay cuồng… không tìm nổi một ngã rẽ… và… con thương, rất thương bởi con biết rằng… nếu không quay đầu nhìn lại… có thể bố sẽ mất đi phần rỗi đời đời của chính mình…

Song song với một tình thương da diết dành cho bố… là một sự hận thù khiến con trở nên tồi tệ như con hôm  nay.
Con hận bố, hận tất cả những gì bố đã gây ra… Những hành động sai trái bố làm… mà không một lời ăn năn, một lời giải thích…

Con hận bố, đã mang con đến cuộc sống, đã cho con hy vọng, rồi nhẫn tâm vứt bỏ con, keo kẹt trong cả tình thương dành cho con nữa..

Con hận vì bố bỏ mặc con quá nhiều, vì lúc nào cũng chỉ xem con như một đứa con nít… vô lo vô nghĩ..

Con hận bố vì bố làm con qua thất vọng, lấn sâu vào đáy cùng của tội lỗi…

Con hận bố… Vì chính bố là kẻ khiến cuộc sống gia đình trở nên tan nát, và lụy tàn trong vô vọng… Dù tất cả hay một nửa nguyên nhân , Bố vẫn là cội nguồn của tội lỗi… Bố… đa tình, đam mê dục vọng, tham lam tiền tài, danh lợi, quá ích kỷ…

Con hận bố. Bố… là hiện thân của một tên nghiện… nghiện cờ bạc, nghiện đề đóm… Chính bố… bố là nguyên nhân khiến cuộc sống của chúng con bị lụi tàn trong sự thiếu thốn, sự sỉ nhục cười chê của người đời, của anh em họ hàng… Chúng con sống… một cuộc sống lầm lũi trong sự lo sợ… sợ một ngày có ai đó lại nói một điều gì về bố… sợ quả tim lại nhói đau khi biết bố vẫn ngày ngày vẫn cứ phản bội mẹ con… Bố… là kẻ giết người… giết chết cuộc đời người mẹ yêu dấu của chúng con.

Con hận bố… vì bố vẫn không thể thay đổi bản thân, vẫn cứ mãi chìm trong tội lỗi, cứ vùi mình trong nhơ nhuốc… vẫn như vậy… rồi cứ tiếp tục mãi…cứ chạy theo những con người… những hiện thân của bọn đĩ điếm… sự ô nhục của xã hội…

Con hận bố… Bởi vì… quá yêu thương, quá kì vọng… là tất cả sự bình an của đời con… lại ác ôn khiến con lụy tàn… bố là kẻ cầm dao gọt quả tim của con… là kẻ  rưới xăng khiến ngôi nhà do bố tạo dựng cháy trơ trọi…
Con hận bố… vì chính  bố là căn nguyên sự sống và cái chết của con..

Con hận bố…vì chính bố là người gieo vào đầu con những từ ngữ mà trước đây con đã tự an ủi là do ma quỷ… hận bố đánh mẹ quá nhiều quá tàn nhẫn….

Con sợ máu, sợ người ta đánh nhau, sợ tiếng động, sợ bóng tối… sợ một mình, sợ bị bỏ rơi… Nhắm mắt lại…trí óc con cứ ngập tràn máu… máu tươi, chảy dài trong suy nghĩ… vì chính bố… người con yêu nhất trên đời lại  kéo con ngã xuống trong đau khổ… khiến con hận…

Con thèm chết… con khao khát chết… con tìm đến cái chết trong vô thức… rồi như được thúc dục… ý chí thêm vững vàng… giọng nói thân thương cứ động viên…

 

Rồi bố có biết không? Đứa  con gái hoàn hảo của bố mẹ… cổ tay đầy sẹo. nhìn thấy thuốc là buồn nôn, là thấy sợ… nó tìm mọi cách để chết và đã thử hết. Nhưng Chúa Nhân Từ không cho con chết… người luôn che chở cho con… Những lúc ấy… con hãi hùng trong ánh mắt trợn trừng ghê tởm, trong cái nghiến răng. Cái bàn tay to lớn chỉ trỏ… con sợ… sợ… một ai đó luôn sau lưng con, luôn theo dõi con, luôn muốn đánh con… muốn lôi con đi. Và dìm con ngã…

 

Rồi khốn nạn không khi con biết đấy là bố…Nỗi ám ảnh giết chết cuộc đời con…. Con vùng lên… khóc òa trong sợ hãi khi bố đánh mẹ… con gào thét trên tay người khác khi nhìn thấy tất cả những gì thân  thương nhất đang đánh đập nhau… lúc con 2 tuổi đấy. bố còn nhớ nữa không hay đã ép mình chôn vùi trong kí ức…

 

Máu mẹ chảy ra thật nhiều… con đã bị ám ảnh… sức khỏe con đang yếu dần vì con không ngủ được…. Nhắm mắt lại là máu…. Những ngày con tĩnh tâm… là khoảng thời gian dài con chìm trong nước mắt, trong đau thương… như trải mình trong cuộc khổ nạn của Chúa…. Rồi trong đau đớn ấy… vòng tay Chúa giang rộng ôm lấy con… trong yêu thương trong ấm áp. Con tự vấn lương tâm tại sao con luôn hận thù, luôn đau khổ… không lý do, không gốc rễ…. Vô cùng đau. Nhức nhối tim can… thâm tâm con… ngập tràn nỗi buồn… không được yên bình không được bảo vệ…

Con hận bố… Một Người trụ cột trong gia đình đã không làm tròn được nhiệm vụ… mà lại đi làm cho gia đình tan vỡ… rồi khóc than khi cuộc đời chẳng còn gì…
Quay về với con người bố yêu dấu….
Danh lợi và tiền tài… đã cướp mất bố của con
Bố ơi… lúc tĩnh tâm Chúa cho con nghe những tiếng kêu khóc của những em bé. Những linh hồn… những đứa con của bố.. Những đứa con bố đã bỏ rơi…
Con hận bố… vì tội lỗi bố quá nhiều… tại vì sao?
Tại vì sao?
Vì sao bố làm như vậy?
Vì sao bố đánh mẹ như trút hết đau thương, hết giận hờn, hết xót xa, hết sự trống trải?
Vì sao … bố biết mình đang sai mà không chịu sửa?
Vì sao bố sinh con ra rồi bắt con phải chịu đau thương này đến đau thương khác ?
Tại sao… bố biến cuộc sống của những đứa con bố khổ công nuôi nấng thành địa ngục. Bắt chúng nó phải gào thét, phải cầu xin, phải kêu khóc, phải đau đớn Bố mới chịu quay về?

 

CON BIẾT..

Sống trên đời không có ai hoàn hảo, không ai không có lỗi, sông có khúc, người có lúc…
Ai sinh ra cũng có một nỗi khổ riêng…
Con biết…bố và mẹ có quá nhiều điểm xung khắc…. Bố nhẹ nhàng… hướng nội… Mẹ khô khan… hướng ngoại…
Con biết… đôi lúc mẹ không đáp  ứng được hết những nhu cầu của bố… những sự quan tâm sự sẻ chia… vui cùng vui… buồn cùng buồn
Con biết… bố của con vẫn rất thương mẹ… vì ít nhất bố cũng đã ăn năn…đã không bỏ mẹ…
Con biết bố yếu đuối và thiếu thốn tình cảm…. Nhưng thực sự thì bố đã sai quá nhiều…và không biết cách dừng lại…
Bố ơi… bố có hiểu được cái cảm giác khi bị người ta khinh thường, bị rẻ mạt giữa đám đông…. Vì là…. Con là con của một kẻ đào hoa, cô này ả khác… là con trong một gia đình nợ nần chồng chất…
Con biết… bố thương con. Bố nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ anh chị…
Con cũng vậy cũng nhớ bố nhiều lắm chứ bố! Cũng khát khao một sự quan tâm từ bố yêu của mình…
Bố ơi… lúc trò chuyện với Chúa lòng con được bình an thật nhiều.
NẾU…
Tội lỗi của bố mẹ là thập giá cao quý…
Nếu Chúa chọn con vác thập giá này….
Con xin vâng…
Vì là như vậy gia đình mình sẽ được đoàn tụ, được bình an, ấm áp mãi… Con sẽ hy sinh cuộc đời hèn mọn của chính con. Hy sinh út cưng của bố
Bố ơi…
Đâu phải  có tiền tài danh vọng… là sẽ mua được một gia đình hạnh phúc.

CON MONG…


Trên chính những đau khổ con viết ra bằng nước mắt, bằng nỗi đau.. bằng niềm tin vào Cha Nhân Từ
Mong bố hiểu và quay về khi không quá muộn… sẽ chẳng ai giết hay làm hại bố… vì Chúa không chối từ những ai hối cải và biết quay về. Chúa sẽ giang tay ôm lấy bố như người Cha Nhân Từ ôm chầm hôn để đứa con tội lỗi..
Con sẽ chờ…
Còn… nếu tất cả những mong ước của con là quá khó cho bố…. Danh lợi và tiền tài quan trọng với bố hơn gia đình và con cái thì được thôi…
Coi như một đứa trẻ mồ côi… không còn quan hệ gì nữa…
Gửi bố! Xa nhớ!

Bài đọc thêm: Lá thư tuyệt mệnh

Cha mẹ giáo dục con cái

Kim Oanh

Truyền thông Hội Mẹ Hằng Cứu Giúp và St.Alfonso

Bình luận
error: Content is protected !!