Tại Giêrusalem, có một thiếu nữ thuộc vào số năm nghìn tín hữu đầu tiên, gia đình nghèo khó. Cô ngã bệnh, rồi vì bệnh phần xác mà rùi rắng cả nhiệt tâm ban đầu; rốt cuộc là cô bị cám dỗ quá mạnh mà bỏ mất ơn phép rửa. Có một mụ kia đến thăm, nhưng đã làm cho tình trạng của cô nên trầm trọng hơn. Mụ đó nói với cô:
– “Nếu em muốn khỏi bệnh, em phải cắt đứt liên lạc với những kẻ rao giảng về người chết trên thập giá. Họ đánh lừa em đấy, họ sẽ đẩy em vào chỗ bị phạt như thầy họ”.
Cô thiếu nữ tội nghiệp đó ưng chịu, nhưng còn nói thêm:
– “Thế, đối với bà hiền hậu mà tôi gặp trong các buổi hội họp, tôi phải xử thế nào? Bà ấy rất tốt, rất hiền hòa, tôi không sao không yêu mến Bà?” Mụ đàn bà ấy vội trả lời:
-“Ấy ấy, Bà ta là kẻ gớm nhất trong bọn họ. Phải ghét và tránh bà ta trước hết”.
Nhiễm nọc độc ấy vào, cô thiếu nữ đó bệnh nạn chẳng khỏi, mà lại lâm vào nguy tử rất mau. Một trong 72 môn đệ vẫn đi thăm tín hữu, được báo tin về tình trạng của cô, ông đến thăm cô. Nhưng cô không hé răng trả lời một câu nào cho môn đệ ấy. Ông rất buồn bã, vội trở về báo tin cho thánh Gioan. Người đến thăm, nhưng bệnh nhân cũng chẳng hề hé môi nói nửa lời. Người không ngạc nhiên gì, vì Người thấy rất đông quỉ bay quanh cô. Thấy Người đến bọn chúng rút lui, nhưng vẫn tỏ ý sẽ trở lại. Thánh Gioan cũng buồn rầu, Người thấy chỉ còn có thể tìm được phương dược cấp cứu nơi Mẹ Maria.
Được tin đó, Mẹ đem tâm hồn nhìn bệnh nhân, nhận thấy tình trạng của cô ta rất kinh khủng. Đau đớn thật não nề, Mẹ sấp mình xuống nài xin Chúa ban ơn cho cô ta trở lại. Nhưng Chúa không trả lời, không phải vì lời cầu xin của Mẹ không đẹp lòng Chúa, trái lại, vì Chúa rất thích nghe tiếng nói của Mẹ, nên im lặng để Mẹ nói nhiều hơn. Cầu nguyện chưa lấy làm đủ, Mẹ còn sai thiên thần mau mắn thi hành sứ mạng ấy một cách hoàn hảo, nhưng vẫn không đưa lại kết quả tốt nào. Vị ấy trở về báo cáo với Mẹ: “Người bệnh này ngoan cố cưỡng lại những ơn soi sáng con giúp. Ma quỉ chống lại con, lấy cớ là bệnh nhân đã được tự do trao quyền cho hắn rồi”.
Mẹ là Mẹ sự cậy trông nên không thất vọng, mặc dầu hết sức phiền não. Mẹ lại sấp mình xuống trước mặt Chúa, nài van: “Lạy Thiên Chúa xót thương, đây con là sâu đất, xin cứ đánh phạt con đi, nhưng đừng để cho linh hồn bị rắn già lừa dối mà trở nên chiến phẩm của nó”. Chúa không trả lời Mẹ. Mẹ thưa lại là Mẹ xin phép Chúa đến tận nơi giúp bệnh nhân, Chúa cũng vẫn im lặng để thử nghiệm đức ái của Mẹ.
Nhưng đầy tin tưởng, Mẹ đi với thánh Gioan ra khỏi nhà để đến tận nhà bệnh nhân ở cách đó khá xa. Các thiên thần liền ngăn cản mà nói: “Thưa Đức Nữ Vương, Thiên Chúa muốn chúng con đưa Đức Nữ Vương qua các phố Giêrusalem”. Họ đặt Mẹ trên một đám mây sáng láng mà đưa vào phòng bệnh nhân. Cô ta, vì nghèo, nên chẳng ai dòm ngó, chỉ thấy có lũ quỷ sốt ruột chờ bắt linh hồn cô ta. Vừa trông thấy Mẹ, bọn chúng vừa chạy trốn vừa rú lên khủng khiếp. Mẹ truyền cho chúng phải vào hỏa ngục mà ở đấy cho tới khi được phép ra. Rồi Mẹ đến bên kẻ liệt, gọi tên cô, cầm tay cô mà yên ủi nhiều lời làm cô đổi hẳn tâm trạng. Cô được tỉnh lại, trả lời Mẹ rằng:
-“Ôi Bà hiền hậu, có một phụ nữ nọ đến thăm con, xác quyết với con là các môn đệ Thầy Giêsu lừa dối con. Mụ đó hối thúc con ly khai với họ và nhất là với Bà, nếu không sẽ bị tai nạn lớn”.
Mẹ nói với cô:
-“Con ơi, mụ đó là quỉ, kẻ thù của con, đội lốt người đến xúi dại con đấy. Hôm nay Mẹ đến đem cho con sự sống đời đời mà Chúa Giêsu đã sắm cho con. Nhưng con phải trở lại với Người, nhìn nhận Người là Thiên Chúa thật, và là Đấng Cứu Chuộc thế gian. Con hãy thờ lạy Người và xin Người tha thứ đi!”
Lời khích lệ đầy ân sủng linh hoạt ấy xúc động cô ta đến tận tầng sâu linh hồn. Cô hối hận khóc lóc và hứa làm mọi điều Mẹ dậy. Dưới ơn Mẹ soi sáng, cô ta tuyên xưng đức tin, làm việc sám hối và dọn mình chịu các Bí tích sau hết do một Tông đồ đến làm cho cô.
Cô luôn tỏ lòng ăn năn và yêu mến kêu danh thánh Giêsu và Maria. Rồi cô được phúc chết lành trong vòng tay Mẹ. Mẹ ở lại hai giờ bên cô, ban nhiều ân sủng giúp cô ra khỏi thế gian sau khi đã làm hoà với Thiên Chúa. Sau đó, Mẹ ra lệnh cho mười hai thiên thần đưa cô vào thiên đàng; những thiên thần này là những vị đã mang trước ngực những biểu hiệu về ơn Cứu Chuộc, tay cầm cành vạn tuế và triều thiên, có sứ mạng đặc biệt là cứu trợ những người tôn sùng Mẹ Maria.
Khi linh hồn đã được cứu rỗi, các thiên thần đem Mẹ về trên cùng một đám mây trước. Vừa tới nhà Mẹ liền vào phòng nguyện, sấp mình tạ ơn Chúa.
Chúa muốn linh hồn ấy trở lại cách lạ như vậy, để các thiên thần, các thánh, các Tông đồ, và cả ma quỉ nữa, nhìn nhận rằng Mẹ Maria có một quyền năng khôn sánh. (trg 448-449).
Nhưng Đức Mẹ buồn khổ biết chừng nào khi người ta không nhờ Người cứu giúp.