Icon Collap
...
Trang chủ / Tôi đã giải tội cho “QUỶ”

Tôi đã giải tội cho “QUỶ”

Chúng tôi đăng dưới đây câu chuyện do một cha người Colombia thuật lại, người đã thắng cuộc thi “Giai thoại Linh Mục” do cổng điện tử Catholic.net tổ chức vào tháng ba vừa qua. Trong 820 chuyện đến từ 78 quốc gia, một ban giám khảo 20 người từ 7 nước khác nhau, đã chọn ra câu chuyện nầy của cha Manuel Julian Quinceno Zapata, Giáo Phận Carthage, nước Columbia.

Lm. MANUEL JULIÁN QUICENO ZAPATA
Là cha xứ một làng nhỏ, Chúa Nhật, tôi thường đi ra đường sau giấc trưa để chào hỏi mọi người, phát cho họ một bản Giáo Lý, nhất là cho những ai không có thói quen đi Lễ. Trong Giáo Xứ dâng hiến cho Thánh Giuse này, rất nhiều người đã có một thói quen khác mà họ tuân giữ rất đều đặn: đó là đi “uống một ngụm” trong quán càphê đối diện. Do vậy tôi dễ dàng biết phải tìm họ ở đâu.

Một ngày nọ, khi vừa kết thúc một vòng chào hỏi như vậy, một bà tới gặp tôi và hỏi tôi xem tôi đã nhận ra  “tên quỷ” ( le diable ) chưa. “Đúng, đúng, tên quỷ là một trong những kẻ mà cha đã từng chào hỏi đấy. Cha còn trao cho y một trong những bản Giáo Lý nữa”. Nhưng tôi không nhớ đã nhìn thấy “tên quỷ”, hoặc bất kỳ ai trông giống tên quỷ.

Ít lâu sau, tôi có chuyện phải đi đến làng bên cạnh để giúp một người anh em Linh Mục, nhưng chiếc xe hơi của Giáo Xứ lại bị hư. Tôi đang loay hoay tìm xem có ai giúp đưa tôi tới được đó chăng, thì một chú bé trong Giáo Xứ của tôi nói với tôi: “Nếu cha muốn, con sẽ gọi tên quỷ và hỏi ông ta xem có thể lái xe đưa cha tới đó không?”. Nghĩ là một câu nói đùa, tôi chấp nhận và vì thế tôi đã có thể làm quen với anh ta…

Lúc đầu, tôi không dám mở miệng, vì đây là lần đầu tôi đi với một người như thế. Tôi tự nhủ: ”Tôi thì có thể nói gì với tên quỷ này chứ ?” Sau một lúc, rồi tôi cũng bắt chuyện được, nhưng nó giống như một cuộc vặn hỏi hơn là một cuộc chuyện trò. Trước khi ra khỏi xe, không nói gì với anh ta, tôi để lại trong hộp đựng bao tay một áo Đức Bà Carmel.

Kể từ ngày ấy, tôi gặp anh ta khắp nơi. Mỗi lần thấy anh ta, tôi đều mời anh ta đi Lễ, nhưng anh luôn trả lời với tôi: ”Chưa phải bây giờ, một ngày khác đi. Tôi có lý do của tôi”.

Thế rồi bẵng thời gian khá lâu tôi không gặp lại anh ta nữa, thì có một đứa bé chặn tôi lại ở cửa Nhà Thờ và nói rằng có một người bị bệnh nặng muốn gặp tôi khẩn cấp. Tôi vội vã đi tìm những thứ cần thiết và đi theo cậu bé. Tôi hết sức ngạc nhiên khi đến nhà người bệnh này, vì thấy chính là anh quỷ của tôi, người nông dân Ramón. Anh ta không nhớ khi nào và tại sao người ta bắt đầu gọi anh như vậy, nhưng nó đã thành nếp mất rồi.

Anh ta nằm liệt trên giường, bị một chứng ung thư ở giai đoạn cuối. “Cha còn nhớ con chứ, thưa cha, con là tên quỷ đây. Nhưng linh hồn con, con muốn trao cho Thiên Chúa ! Thưa cha, xin làm ơn, cha giải tội cho con chứ?”

Tôi đang nghĩ đây là một trong những thời khắc đẹp nhất trong đời, khi tôi nhìn thấy trong hai bàn tay anh ta run rẩy của anh ta một áo Đức Bà: dây áo Đức Bà Carmel mà tôi đã bỏ lại trong hộc xe. Anh ta muốn mang nó trong hành trình về nơi vĩnh cửu !

Sau khi anh ta qua đời, tôi còn tìm thấy ở nhà anh ta một trong những tờ giấy mà tôi phát mỗi Chúa Nhật sau giấc trưa, bài Giáo Lý về Bí Tích Hòa Giải.

Thiên Chúa chúng ta thật vĩ đại và nhiệm lạ. Người hành động trong âm thầm và đơn sơ, và Người cho phép chúng ta chia sẻ với hết thảy mọi người hồng ân mà Người cho ta thông dự.

Ngày hôm ấy, cả làng hết sức ngạc nhiên không tin được điều ấy và tôi cũng thế: ”Cha xứ đã giải tội cho tên quỷ”.

Nguồn: xuanha.net

Hội Mẹ Hằng Cứu Giúp và St Anfonso

Bình luận
error: Content is protected !!